Bắt trẻ đồng xanh, J. D. Salinger – Xứng đáng nằm trong những cuốn sách tôi yêu
Đây là cuốn truyện khá hài hước và
chửi bậy nhiều nhất tôi từng đọc. Bắt trẻ đồng xanh của tác
giả J. D. Salinger, một lão già đã chết từ 8 năm trước nhưng lúc đọc câu truyện
của ông ấy thì tôi vẫn cứ tưởng như đang đọc của một gã trẻ trâu nào đấy nhưng
lại vô cùng thú vị.
Tôi bị ảnh hưởng nhiều bởi
giọng văn của ông ta nhưng coi đó là cái hay. Bìa sách lúc đầu không làm tôi ấn
tượng lắm bởi nó chỉ có mỗi chữ Bắt trẻ đồng xanh, nếu nó là font chữ Arial
chắc tôi sẽ chẳng thèm đọc nữa. Mở trang đầu cũng không rườm rà kiểu “cuốn sách
này khai sinh như thế nào, ông này là ai?” mà chỉ có một dòng “Dành tặng mẹ.”
Rồi vào câu chuyện ông ấy kể luôn. Lúc đó tôi cũng thấy ngạc nhiên nhưng tiếp
tục đọc thì thấy giọng văn ông này rất khôi hài. Tôi nghĩ phần giới thiệu thông
tin không quan trọng và ông ta cũng không muốn trở nên quá nổi tiếng nên phần
ấy khá đơn giản.
Đại khái cuốn sách kể về những
câu chuyện của tác giả, về cuộc đời và mấy ngày sau khi ông ta bị đuổi học.
Nhưng có đoạn tôi thấy mình trong đó.
Nói về nhân vật chính là cậu
nhóc vừa bị đuổi học là kiểu người chán ghét tất cả mọi người trên đời này và
cho rằng tất cả đều giả tạo ngoại trừ cô em gái của hắn. Sự giả tạo ấy trong
truyện viết là “bộ tịch.” Lũ bộ tịch ở trường làm cậu ta ngán tận cổ thế là cậu
ta để mình bị đuổi. Rồi cậu ta kể rằng cậu ta phiêu bạt khắp thành phố, uống
rượu và hẹn hò với cô bạn gái, nói về ước nguyện của mình nhưng lại bị đa số
chê cười và họ còn chẳng thèm quan tâm đến câu chuyện hão huyền của hắn.
Một vài người quan tâm và
khuyên nhủ cậu ta hãy đi học, tìm cho mình một sở thích và tài năng nhưng cậu
ta không muốn làm bất cứ nghề nào tương tự như kĩ sư, luật sư,… Cậu cho rằng
tất cả những nghề ấy đều để kiếm tiền, ngồi trong xe sang trọng, vào nhà hàng
sang trọng và nói những câu chuyện sang trọng bộ tịch.
Trước khi đọc cuốn sách này
tôi cũng rất hoang mang tại sao mình không biết mình thích bất kỳ nghề nghiệp
nào ra hồn? Nhưng khi đọc rồi mới biết không chỉ có mình như vậy, mà cũng vẫn
có những người như mình, chỉ khác là tôi không thích chơi đuổi bắt với mấy đứa
trẻ cả ngày ở ngoài đồng xanh. Các bạn cũng vậy chứ?
Mọi người thường đánh giá cuốn
sách có quá nhiều từ ngữ tục tĩu, những vấn đề tình dục bừa bãi và tâm lý chán
ghét cả thế giới đem đến tiêu cực cho người đọc. Nhưng riêng đối với góc nhìn
của tôi, tôi chẳng quan tâm nhiều đến những vấn đề ấy. Cái tôi quan tâm là tâm
lý khác người, ước muốn làm những điều khác biệt. Tôi tin rằng cả xã hội này ai
cũng có những điều nổi loạn của riêng mình, cũng có những ước muốn điên rồ
nhưng không có đủ điều kiện và can đảm chọn điều ấy. Thế rồi họ trở thành những
bản copy mà chính mình chẳng hề muốn thế.
Theo tôi, một cuốn sách hay để
đọc phụ thuộc 70% vào người dịch. Bản này được dịch giả Phùng Khánh dịch ra
tiếng Việt với những từ ngữ mà tôi mới chỉ thấy lần đầu nhưng nó sẽ có ích
cho vốn từ của tôi sau này, như: “pê đê”, “đánh đĩ ngòi bút”, “khởi sự”, “bộ
tịch”, v.v…
Holden Caulfield, cậu ta không
những khinh ghét cả thế giới, cậu ta còn sợ hãi sự tha hoá của con người về
danh vọng và đồng tiền.
“… Hơn
nữa ngay cả khi em có cứu người vô tội các thứ cũng thế, làm sao em biết được
em làm thế bởi vì thực sự muốn cứu người hay thực sự em muốn trở thành một luật
sự nổi tiếng kinh khủng, được tất cả mọi người khen ngợi… Làm sao em biết em
không phải là một trong những thằng bộ tịch? Phiền một nỗi là em không biết
được.”
Đúng vậy, khi cái tôi của bạn
càng lớn bạn càng không thể nhìn ra mọi sự một cách hoàn chỉnh được nữa. Bạn sẽ
không biết bạn là bạn hay là cái tôi ấy. Bạn sẽ luẩn quẩn và lún sâu vào bản
ngã, vô minh. Thế nên ngay từ đầu Holden đã chọn cách lánh xa mọi sự mà anh ta
coi là giả tạo.
Cuốn sách không bao gồm những
triết lý cao siêu, chỉ đơn giản là sự đồng cảm với tuổi trẻ, với những hão
huyền của riêng mình. Điều ấy không thể chứng minh được những người ao ước hão
huyền là những người lười biếng chỉ vì thế giới không làm giống như vậy. Tôi
nghĩ nếu tôi đọc cuốn sách này lúc còn trẻ hơn một chút chắc tôi sẽ rút ra được
những điều hống hách của cậu Holden ấy mà học hỏi. May mắn thay, tôi sẽ không
cần phải chán ghét tất cả mọi người nữa, bởi những con người sống xung quanh
tôi bây giờ chính là sự phản chiếu của chính tôi sau bao thời gian chọn lọc.
Tôi không phải sống giữa một thế giới đầy rẫy những người bộ tịch. Chắc chắn
cuốn sách này sẽ nằm trong bộ sưu tập những cuốn sách tôi yêu.
Nhận xét
Đăng nhận xét